Tôi hy vọng những người đang gặp tình huống tương tự như mình đọc được và đến bệnh viện để điều trị kịp thời, càng sớm càng có nhiều cơ hội hơn.
Chúng tôi lấy nhau năm 2009, tôi là kỹ sư, còn vợ là giáo viên. Sau khi kết hôn, vợ chồng tôi muốn sinh con ngay nhưng sáu tháng trôi qua mà không thấy tin vui. Chúng tôi bắt đầu lo lắng nhưng vợ chồng bảo nhau chắc vì tôi đi tỉnh thường xuyên nên vậy. Một năm rưỡi sau tôi chuyển hẳn về gần vợ, quyết tâm có con. Rồi hai năm trôi qua, áp lực đã đè nặng lên vợ chồng tôi, cuộc sống không lúc nào được vui vẻ trọn vẹn. Chúng tôi nghĩ đến việc đi chữa trị, tìm đến thầy người Hoa, nghe nói nhiều người đã có tin vui khi được thầy bắt mạch kê đơn. Sau khi uống hơn hai tháng liên tục, vợ chồng mỗi ngày hết 300-400 nghìn đồng tiền thuốc vẫn chẳng thấy tin tức gì.
Tháng 10/2011, mong mỏi có con, vợ chồng tôi vào bệnh viện nổi tiếng về chữa hiếm muộn ở TP HCM để khám, cảm giác ngại ngùng, tự ti và khó chịu với tam su buon này. Sau hai tuần thăm khám, tôi được nhận lời phán xét của một anh bác sĩ trẻ là mình không ể có con tự nhiên. Vợ chồng tôi choáng váng, ngạt thở, lạnh người, như cả một núi băng đè lên đầu. Anh bác sĩ trẻ này còn bồi cho tôi một câu mà đến cuối đời chắc không thể quên "Anh tưởng tượng anh như cái kho ít thóc, chúng tôi có trị cho anh như chăm cho hạt thóc lớn bằng hạt bắp cũng không thể có con tự nhiên được, bẩm sinh anh đã không có đủ lượng rồi". Hơn thế nữa, anh ta còn "tận tình" tư vấn thụ tinh ống nghiệm, "tỷ lệ nuôi phôi thành công 30-35%, sau đó cấy vào cơ thể người mẹ tỷ lệ thành công là 30%", thế chẳng phải tỷ lệ thành công quá ít sao.
Chi phí cho lần đầu cấy phôi là 40 triệu, các lần cấy sau khoảng 10 triệu. Trời như sập xuống đầu vợ chồng tôi bởi chúng tôi mới đi làm, kiếm đâu số tiền lớn vậy, lại còn chưa tính đến nhiều khả năng vợ phải nghỉ 6-9 tháng. Hôm đó ở viện về, vì một vấn đề nhỏ mà vợ chồng tôi đã lớn tiếng với nhau, thời gian sau tôi hiểu rằng lúc đó cả tôi và vợ đang vô cùng ê chề, chán nản, mất phương hướng nên mới vậy.
Quay lại điều trị đông y, nghe nói ở Bắc Ninh có ông thầy giỏi, tôi lại có lịch công tác Hà Nội một năm nên về đây lấy thuốc và tiện công việc luôn, một tháng về với vợ một tuần. Cứ thế, qua biết bao ông thầy, bao tỉnh thành tôi đều cố không bỏ một bữa thuốc nào, mặc dù thấy chén thuốc là đã muốn ói ra rồi, đưa lên đưa xuống đến 4-5 lần mới uống được.
Read more the temple of literature
Trời phật thương vợ chồng tôi, một lần ra Hà Nội tôi gọi cho cậu bạn thân là bác sĩ, sau khi hàn huyên, cậu bạn hỏi tôi có đi khám hiếm muộn chưa. Biết tình hình của tôi, cậu bạn khuyên tôi đến chỗ cậu ấy làm để mổ hoặc một bệnh viện trong miền Nam mổ, còn không thì không bao giờ có thai tự nhiên được, đừng uống thuốc lá phí công. Tin tưởng bạn, tôi về thuyết phục vợ đến một bệnh viện ở TP HCM khám, tới đây tôi được biết mình hoàn toàn có cơ hội sinh con tự nhiên, hơn nữa theo bác sĩ mổ cho tôi, cơ hội còn đến 70% nữa. Đó như liệu pháp tinh thần lên cót cho vợ chồng tôi, cho chúng tôi niềm vui và hy vọng tràn trề.
Sau phẫu thuật, tôi kiên trì uống thuốc do bệnh viện kê. Sau ba năm uống thuốc (cũng có lúc bị gián đoạn), cứ một, hai tháng lại tái khám, các kết quả xét nghiệm cho thấy sức khỏe tôi tiến triển tốt. Đến tháng 4/2015, khi tái khám bác sĩ nói lẽ ra vợ tôi đã có thai rồi, bảo tháng này uống hết thuốc cứ ở nhà, sau hai tháng nữa nếu không có thai hãy quay lại tái khám. Cùng thời gian đó, vợ tôi được giới thiệu một thầy thuốc đông y ở Vĩnh Long nổi tiếng chữa hiếm muộn. Tôi uống chưa hết 1/2 bình rượu thuốc thầy cho, đồng thời cũng chưa hết ba tháng bác sĩ ở viện nói thì vợ tôi có thai. Đó như một giấc mơ, một niềm hạnh phúc vô bờ, không chỉ với vợ chồng tôi mà còn với cả hai bên nội ngoại. Tới nay, chúng tôi đã có bầu một bé gái.
Hơn ai hết, những người trải qua rồi mới hiểu tâm sự của các cặp vợ chồng hiếm muộn. Tôi khuyên các bạn sớm đi điều trị, các bạn không có lỗi, hãy đến bệnh viện để thấy có nhiều người khổ hơn mình. Họ cũng bệnh mà gạt đi tự ti để điều trị, vẫn vui vẻ, lạc quan chữa bệnh mà đó là tiền đề để có được hạnh phúc.
Tôi hy vọng những người trong blog tam su đang gặp tình huống tương tự như mình đọc được và đến bệnh viện để điều trị kịp thời, càng sớm càng có nhiều cơ hội hơn. Đồng thời, tôi ước rằng anh bác sĩ trẻ ở bệnh viện nổi tiếng kia đọc được bài này, nhớ ra bệnh nhân ngày 06/10/2011 mà anh đã tư vấn nội dung như trên. Xin anh đừng tư vấn bậy bạ, bởi vì một câu nói của anh đã dập tắt hy vọng của người bệnh, có khi còn làm người ta tan cửa nát nhà nữa
Đăng nhận xét